23 thg 9, 2013

cho nhau 1 con đường

Anh ! Giờ này anh đang ở đâu ???
Có nghe thấy tiếng em gọi trong nỗi cô đơn ... lẻ loi ???
Bất chợt ... em ...
Bỗng thấy hoảng hốt và sợ sệt!
Thèm một vòng tay ôm chặt, một hơi ấm quen thuộc, một cái xoa đầu động viên.
Muốn khóc để tuôn chảy hết ra khỏi lòng những điều vẩn vơ ấy.
Muốn lấy lại nhịp điệu sống vốn có nhưng mọi thứ cứ chậm chạp theo những mơ hồ trong lòng…
Muốn trôi đi và vứt bỏ đi tất cả, chỉ muốn làm một người hết sức bình thường,
không tham vọng,
không cố gắng,
không mơ mộng…


Muốn chạy trốn khỏi thực tại để tìm một chút bình yên trong lòng.
Muốn dựa vào ai đó khóc thật nức nở....


Những nhớ nhung vẫn cứ âm ỷ,
chỉ biết trách bản thân dại khờ,
chờ đợi những điều không bao giờ là hiện thực.
Tất cả chỉ là cảm xúc…
hãy để nó dần trôi vào quên lãng được không ???
Để mai này khi quay lại 
thấy mình thật ngây ngô, bé bỏng trong chính giấc mơ ấy.



Ngày mai, mai kia, một ngày xa xăm hay tình cờ nào đó,
gặp lại nhau trên phố, hãy nhìn nhau mỉm cười một chút để thấy ta từng có ý nghĩa với nhau.
Bước qua đời nhau cũng là một điều gì đó được gọi là kỳ diệu,
vì không phải cứ 8 tỷ người trên thế gian này đều có thể gặp nhau hết.
Mình có thể tìm nhau trong 8 tỷ người là điều rất đỗi tuyệt vời rồi,
mặc dù điều tuyệt vời ấy thật mong manh và mau tan vỡ.
Nhưng ít ra nó cũng đủ sức làm con tim em đau,
khó hàn gắn trong suốt những tháng ngày còn lại…một vết rạn…anh biết không???

Đến giờ em vẫn không thể hiểu, tại sao người như anh,
một trái tim như anh có thể mạnh tay cắt đứt mọi mạch máu tim em như thế ???

Không khóc được không có nghĩa là không đau.
Không dồn nén, không chôn chặt .
Hãy cứ để cảm xúc diễn ra bình thường.
Muốn buồn hãy cứ buồn, muốn vui hãy cứ vui.
Hãy khóc khi một ngày nào đó có thể.
Không phải chốn chạy gì cả, tránh né gì cả…

Lần cuối cùng viết về anh...
từ nay sẽ không có bóng hình anh xuất hiện nơi đây nữa…
Em sẽ để anh vào một góc, một góc…thôi
để cả anh và em đều thanh thản bước đi trên con đường mà mình đã lựa chọn…
để cả hai đều tìm được bình yên khi ta rời xa nhau…


 


Mong những cơn mưa đừng vô tình kéo đến…
Đừng để những hạt mưa buốt lạnh làm những ký ức ùa về…

Mọi thứ hãy ngủ yên trong giấc mơ không hòan thiện ấy.
Mọi cảm xúc xin đừng ùa về theo từng hạt mưa rơi .
Xin cuộc sống xóa dịu những vết cắt đau xót mà anh đã để lại nơi em

Tình yêu không phải như vậy?
Đây không phải là tình yêu?
Chỉ là cái cách đến và đi mà thôi !
Tình yêu thật sự nằm ở những thử thách và sự chấp nhận lẫn nhau…
Anh không có điều này - anh không yêu !
Anh không có tình yêu đích thực dành cho em
Thế đó ... tạm biệt nhé những dấu yêu ... Tạm biệt anh !!!
Lần cuối cùng gọi tên anh ...

Làm bạn...Em không thể...
vì em ghét cảm giác là bạn của anh,
ghét cảm giác anh xưng tên em,
ghét những tin nhắn hỏi thăm chân tình bè bạn đầy khách sáo ấy.
Tất cả đều rỗng tếch, chỉ là một cách người ta làm khổ nhau mà thôi…


Em sẽ biến mất khỏi anh nhưng em sẽ không tan biến…
một ngày nào đó thật xa xăm..có thể gặp nhau một mối quan hệ khác…
tình cờ...ai biết được anh nhỉ?


P/S :
Tạm biệt những nơi đã ghé qua…
những con đường,
những góc phố,
những lần giận hờn…
Chia tay là mở ra một con đường mới…
con đường chứa đựng những điều sẽ được tìm kiếm và nuôi dưỡng vào những ngày mai
của những ngày mai... phải không anh ???
Em tin ...và em sẽ làm như vậy !!!
Bài đăng Cũ hơn
«
Bài đăng Mới hơn
»

Không có nhận xét nào: